Khi tôi viết những dòng này, Toronto đang ở trong những ngày lạnh giá nhất. Nhiệt độ trung bình hôm nay là -19C, nhưng tôi đang ở trong ngôi nhà ấm áp, có ánh nến, có một cốc cafe thơm ngon bên cạnh. Con trai tôi đang chơi vui vẻ trong phòng khách với nhóm bạn. Con tôi rất vui. Cậu bé đã trải qua cả một ngày học dài online liên tục và sau đó lại học tiếng Tây Ban Nha.
Chúng tôi có một bữa tối ngon miệng với Cesar Salad, bò kho và bánh mì bơ tỏi.
Sáng nay lúc tôi mở cửa ra, trời tuyết rơi nhẹ nhưng cái lạnh thấm sâu vào da thịt ùa vào thấm sâu vào trong người tôi.
Tôi bỗng cảm thấy mình thật là quá may mắn khi không phải đi bộ đi làm trong thời tiết này.
Còn nhớ chỉ 2 năm trước, tôi đã trải qua mùa đông một mình đầy khắc nghiệt, đi bộ trong thời tiết giá rét đi làm, mọi thứ còn lạ lẫm, con trai không ở bên, và tôi đã bị trầm cảm đến mức phải deactivate FB account khi gần tết vì cảm thấy không thể chịu nổi nếu tôi nhìn thấy ảnh mọi người bạn bè khoe hình ăn tết..Trái tim và tâm hồn tôi lúc ấy đã mong manh đến vậy..
2 năm đầu tiên, chính xác là 18 tháng đầu tiên không phải là một hành trình dễ dàng.
Mặc dù cuộc đời tôi đã trải qua nhiều biến cố thăng trầm, nhưng có lẽ mỗi giai đoạn các thử thách và bài học lại đến theo một dạng mới , phức tạp hơn, như thế tùy theo bản lĩnh của bạn mà Vũ trụ biết gửi đến cho bạn các bài học mới để bạn giải.
2 năm dài đằng đẵng khi ngày nào thức dậy bạn cũng có ít nhất hai nỗi lo canh cánh trong lòng.
Bây giờ khi nhìn lại, tôi có thể thật sự thở phào vì quãng thời gian khó khăn đó đã qua. Tôi có thể tạm dừng lại lấy hơi, không còn phải chạy việt dã mỗi ngày nữa.
Nếu có thể, tôi sẽ nói với tôi 3 năm trước rằng “ I am proud of you and I want to let you know that you should be proud of who you have strived to become”
Mỗi người sẽ có một cuộc đua với chính bản thân mình. Không ai có thể so sánh cuộc đời và thử thách của mình với người khác. Những thử thách của tôi chỉ có tôi tự biết. Những điều tôi đã làm được có thể không có nhiều ý nghĩa theo định nghĩa thành công của người khác, những định nghĩa như có nhà, có xe, có start up..Thực sự những điều đó chưa từng là động lực của tôi.
Cuộc sống đối với tôi là học cách cân bằng giữa việc luôn tiến lên mỗi ngày, khám phá bản thân, khám phá các giới hạn của mình, hoạch định tương lai, và việc học cách trân trọng từng phút giây chúng ta có trên đời này.
Vì nếu không có tiến bộ, không thay đổi, thì chúng ta chỉ mãi là một phiên bản 1.0 như chúng ta cách đây bao nhiêu năm trước.
Nếu không hoạch định cho tương lai thì chúng ta sẽ mặc cho dòng đời xô đẩy và không quyết định được cuộc đời mình, ít nhất là ở mức chúng ta có thể quyết định
Nếu chúng ta chỉ sống cho những khoảnh khắc tìm kiếm khoái lạc cho hiện tại thì cuộc đời của chúng ta sẽ như thế nào
Nếu chúng ta lại chạy theo các mục tiêu mê mải mà quên mất sống ở hiện tại, trân quý những khoảnh khắc quý giá khi ta còn được hít thở, còn trẻ khỏe, còn có những người thân yêu ở bên, thì mai này khi đạt được những mục tiêu ấy rồi, liệu chúng ta có cảm thấy hạnh phúc, thay vì trống rỗng.
Với tôi, cuộc đời chính là một sợi dây để tôi học cách đi thăng bằng trên đó.
Hai năm rưỡi ở Canada, một khoảng thời gian không dài những là một hành trình đáng nhớ. Tôi vẫn đang bước tiếp trên hành trình mới này. Tôi cũng không biết liệu 5-10 năm nữa mình sẽ ở đâu, làm gì. Cuộc sống quá là vô thường để chúng ta có thể nói với niềm xác tín . Nhưng sự vô thường trong cuộc sống cũng không nên là lý do để chúng ta bỏ mặc cuộc sống.
Dù thế nào, dù có bao lần đau khổ và tuyệt vọng , tôi nghĩ được sống vẫn là một trải nghiệm rất quý giá, và dù hạnh phúc hay đau khổ thì những khoảnh khắc đó “cũng đã trở thành một phần máu thịt của ta rồi..
Leave a Reply