Hôm nọ nói chuyện với người bạn cũ lâu rồi ko nói chuyện, nói linh tinh loăng quăng vài thứ về travel và hộ chiếu, anh ấy hỏi tôi:
“Sao em ko lấy xừ đứa nào đi” ( để đổi màu hộ chiếu cho nhanh)
Tôi nói: “em thích tự làm ko thích dựa vào ai cả”
Anh ấy bảo “vâng tôi biết cô rồi” (tôi cũng tự nghĩ đó là một câu khen chăng )
Nghĩ lại, đó có thể là một câu đùa vô thưởng vô phạt, cũng có thể là một câu đùa có hàm ý coi thường phụ nữ mang tính miệt thị
Tôi không trách anh ấy. Nhưng rõ ràng bảo tôi có coi câu đùa đó như không thì không! Câu đùa đó cứ lấn cấn trong tôi làm tôi suy nghĩ về cá nhân tôi, những người phụ nữ khác như tôi và khác tôi.
Có bao nhiêu người đàn ông coi phụ nữ chỉ có giá trị ngang một người vợ, hay họ xem phụ nữ thấp hơn họ, ko có khả năng tự lập tự lo cho mình được và phải cần đến một người đàn ông như một shortcut cho cuộc đời?
Tuy nhiên tôii k thể phủ nhận anh ta có ý đúng.
Trong nhiều người phụ nữ qua Canada này, chỉ có một số ít tôi biết là đi bằng thực lực, tự làm hồ sơ, tự tính điểm; tự đi học, tự nộp như tôi.
Số nhiều là đi theo chồng hoặc kết hôn rồi mới đi. Hoặc họ qua đây học rồi cưới và ở lại.
Tôi ko đánh giá sự lựa chọn của mỗi người.Ai mà ko muốn con đường nhẹ nhàng tự do.Nhưng ko phải ai cũng may mắn gặp dc người tử tế (như chị bạn tôi yêu đc anh chồng Canada rất hiền, một chị bạn khác gặp được chồng ở Việt Nam rồi qua đây đi học và nộp hồ sơ diện bảo lãnh).
Ko phải ai cũng sẵn sàng đánh đổi một số thứ, chặc lưỡi để chọn con đường ngắn hơn
Là phụ nữ, một mình qua đất nước khác, tự lo tự mày mò tự bơi, là một hành trình ko đơn giản, gồm rất nhiều áp lực và có cả nước mắt.
Một số người tôi biết gia đình có điều kiện và hỗ trợ họ- cho tiền đi học hoặc mua nhà để ổn định, có điều, tôi không có trong đó.
Bạn nghĩ hành trình này chỉ vất vả với phụ nữ ư? không đâu. Ngay cả với đàn ông chưa chắc đã dễ dàng. Nhiều người qua có bằng cấp đi xin việc cả năm , hai năm không có được việc tử tế, lại phải làm survival job, hoặc phải đi học lại. Số đó rất rất nhiều.
Có những người qua một mình quá stressed mất ngủ lo lắng phải uống rượu để ngủ được như anh bạn tôi..
Giấy tờ hồ sơ tìm việc tiền nong, PR, Ielts..Vài chữ này mang sức nặng vô cùng lớn làm chùn vai bạn và đôi khi khó có thể chia sẻ nổi với những ai chưa trải qua, đặc biệt khi bạn qua đây một mình và chưa có PR.
Hai năm đầu tiên của tôi ngoài áp lực công việc , hòa nhập văn hóa là áp lực cực kỳ lớn về giấy tờ.
Với một người tay trắng ko có gì ngoài cái đầu và kiến thức như tôi, tôi có thể tự hào nói rằng mình đã cố gắng rất nhiều và ko nhờ vả ai cho đến ngày hôm nay.
Nói ra điều này ko phải để khoe khoang vì tính tôi chưa bao giờ thích khoe khoang.
Nói ra như là give myself a pat on the back vì gần 3 năm qua cũng là một hành trình ko ngắn cũng k dài nếm đủ mọi cung bậc cảm xúc. T
ôi luôn nhớ lời dạy của bố tôi từ bé “đừng nhờ vả ai cả, phiền lắm”Có lẽ một cách vô thức lời dạy đó ngấm vào tôi và trong tôi chưa bao giờ có ý phải dựa vào ai đó để plan cuộc đời của mình
.Vất vả khó khăn nhưng độc lập giúp bạn kiên cường và dù có gì xảy ra, bạn biết bạn cũng sẽ lại tìm cách vượt qua được như bạn vẫn luôn làm.
Và nếu bạn đã làm được như vậy, tôi xin chia sẻ sự kính trọng với bạn #minhandlifelessons
Leave a Reply