Hôm thứ 6 nọ là sinh nhật của tôi . Con tôi rất háo hức mong chờ đến sinh nhật mẹ, cứ nhắc đi nhắc lại mãi trước sinh nhật, tôi thì buồn cười quá vì tôi chỉ muốn quên đi ngày sinh nhật sắp tới
Khi bạn đến một ngưỡng nào đó thì sinh nhật ko còn nhiều ý nghĩa nữa, chỉ là một ngày đánh dấu số tuổi của bạn nhảy thêm1 số nữa, nhưng con trai tôi ko nghĩ như vậy. Con vẫn nhìn ngày sinh nhật thật háo hức và trong veo, làm tôi cảm động. Nên tôi quyết định sẽ vui cùng con.

Bức ảnh này chụp đúng ngày sinh nhật tôi, coi như là một chút gì kỷ niệm sang tuổi mới. Nếu bạn để ý sẽ thấy tấm ảnh này ko có nụ cười tươi tắn như ở avatar của Page, nhưng thực ra đây mới là khuôn mặt khi bình thường của tôi. Tôi không có đôi mắt biết cười hay cả khuôn mặt tươi tắn. Từ bé trừ những lúc bé xíu, khi nhìn lại ảnh mình tôi đều thấy mình có vẻ buồn buồn và tâm trạng. Có lẽ một phần do trời sinh, một phần tuổi thơ của tôi có nhiều buồn hơn vui, nên tôi không lớn lên là một em bé hồn nhiên như nhiều em bé khac. Sự hồn nhiên của tôi đã bị dập tắt bởi nhiều lý do, trong đó mối quan hệ với gia đình (bố và mẹ và mẹ và tôi) là nguyên nhân chính.
Tôi đã đi qua những năm tháng tuổi 1x, 2x ko nghĩ nhiều đến ảnh hưởng của tuổi thơ đến tính cách mình, mãi đến khi qua Canada khi tôi có đủ trưởng thành và tĩnh lặng để quán chiếu lại, tôi bắt đầu hiểu hơn về ảnh hưởng của những sang chấn tâm lý và tổn thương thơ bé ảnh hưởng mạnh mẽ đến tính cach con người tôi đến mức nào. Khi bạn không còn ở trong môi trường quen thuộc, mọi thứ phải làm quen lại từ đầu, văn hóa, ngôn ngữ, cách cư xử không còn được tham chiếu từ kinh nghiệm, bạn sẽ nhận ra hoặc ít nhất tự hỏi tại sao mình lại cư xử như vậy, cách cư xử đó, sở thích đó, thói quen đó đến từ văn hóa, hay giáo dục gia đình, hay từ chính con người bạn (nature vs nurture).
Sẽ có thể có lúc bạn sẽ phải đối diện identity crisis như tôi .
For better or worse, tôi đã nhìn ra mình bị tổn thương nặng nề như thế nào bởi chính những người thân của mình. Các ký ức đau buồn và trauma bắt đầu dần dần trồi lên mặt ý thức và tấn công tôi những lúc ko ngờ nhất..
Tôi đã bắt đầu hành trình chữa lành bản thân của mình như vậy …Có người hỏi tôi thế em chữa lành đến đâu rồi? Tôi nghĩ bụng cười, chữa lành nó có thể nào đo đếm bằng số phần trăm? Tôi đã đi được 70% quãng đường? Tôi có thể nói vậy được ư?
Tôi trả lời healing ko phải là một quá trình linear chị ạ. Nó sẽ đến theo wave và cũng ko biết bao giờ thì xong.
Có lẽ khi nào nghĩ đến những tổn thương mà lòng ko còn dậy sóng, ko còn rỉ máu..lúc đó là lúc chữa lành.Tôi nhận ra là những vết thương nỗi đau khi lớn ko để lại cho tôi nhiều ám ảnh và day dứt, mặc dù lúc đó rất đau đấy, nhưng sau một vài năm, tôi đã có thể chung sống hòa bìnhđược với những kỷ niệm và bước tiếp.
Childhood trauma nó cứ ở đó, ám ảnh, ko thể nói một câu let go là let go được.Người chị họ của tôi có nói sao em cứ mãi nghĩ về nó thế, let it go.If only that is easy (nếu có thể thật sự dễ dàng thế, tôi đã bỏ những gánh nặng đó xuống từ lâu lắm rồi..)
Sau chuyện đó tôi không còn muốn chia sẻ với chị ấy nữa.
Nếu bạn hiểu, bạn sẽ không nói như vậy. Nếu ko hiểu, giải thích cũng bằng thừa.
Một tuổi mới, tôi ko có nguyện ước gì to lớn, nếu thật sự phải ước, tôi mong mình đi qua được hành trình này và năm sau tôi có thể ôm trái tim của mình , hết xước xát, hết buồn đau.Nếu không được cũng ko sao. Mọi sự đều có nhịp điệu của nó. Không cần cưỡng cầu.
—
CẬP NHẬT: Nếu bạn muốn biết sau một năm healing journey của tôi đến đâu thì bạn có thể đọc post này
Nếu bạn vẫn đang gặp khó khăn trong quá trình chữa lành, bạn hãy nương nhẹ với bản thân mình nhé, cho mình thời gian
Leave a Reply